Em
sinh ra vốn khác người bình thường...
Em
chậm chạp hơn, hiểu lâu hơn, không thể tính toán được những phép tính mà so với
người khác thì dễ ẹt... Em ngây thơ,và luôn luôn ngây thơ...
Em
không thể đi hết con đường học tập như bao người bạn, Em khó khăn để lên lớp và
vốn thân hình cao to hơn bạn, Em thường bị lũ bạn trêu ghẹo... Em không ngại điều
đó, vẫn xin Má cho đi học đều đều... Cho tới khi bệnh của Em trở nặng...
Em
nhốt mình trong buồng tối, Em không còn muốn ăn uống gì, kể cả những món Em rất
thích, Em không thích đi ra ngoài, sợ gặp người lạ... Và Em ngồi hàng giờ trong
đêm để suy nghĩ điều gì đó...
Chị
hai gọi điện báo lên cho tôi, vác ba lô về nhà với niềm vui được Em lẽo đẽo
theo sau như những ngày còn bé...
Nhưng
không có... Em đờ đẫn nhìn tôi như người lạ, một cái mỉm cười cũng không có.
Nhìn đôi mắt nâu vô hồn của Em, lòng như thắt lại mà không biết phải khóc vì điều
gì...
Bác
sĩ nói Em phát triển không như người bình thường, Em chỉ sống hai giai đoạn :
Tuổi thơ và tuổi già!
Vì
đây là giai đoạn chuyển tiếp, và vì não cũng như cơ thể của Em không thể đột ngột
đáp ứng nên nảy sinh khủng hoảng trong tâm tư Em.
Rồi
thời gian qua, Em không còn thầm lặng ngẫm đời mình trong đêm nữa... Em nói nhiều
hơn, hỏi đủ thứ chuyện trên đời, Em nhận thức được mình khác...Em tự tìm cho
mình câu trả lời bằng những trang sách, những câu chuyện viết cho thiếu nhi, Em
thích xem chương trình giáo dục đạo đức cho con người, xem hoạt hình... Và hơn
hết, Em miệt mài bên những cuốn truyện tranh...
Nhà
tôi, sách, truyện chất chồng như thư viện, Em đọc chẳng sót cuốn nào, có những
cuốn tiểu thuyết dành cho người lớn, chị hai không cho đọc... Em lấy điện thoại
của Má, nhắn tin lên cho tôi " Em chán quá chị Ly ơi, là con nít thì không
được làm những gì mà mình thích"... 23 tuổi - Tôi đau đớn nhận ra đứa em
gái 23 tuổi của tôi chấp nhận mình là con nít...
Tuy
Em có hơi chậm, nhưng Em cũng khéo léo lắm... Em còn viết riêng cho Em những mẩu
truyện tranh nho nhỏ, Em xin chị 2 một cuốn vở viết dở, lật ra đằng sau, ghi
lên đó những thứ mình muốn mua... Toàn những vật dụng hằng ngày. Em không thể cộng
dồn số tiền mua đó thành tổng một lần. Mà Em cộng từng con số. Ví dụ :
1
chai nước rửa chén 9000vnd. Em muốn mua 4 chai thì Em sẽ cộng tiền từng chai lại,
tức là :
9+9
= 18
18+9=27
27+9=36.
Và
tổng cuối cùng là 36. Em thực hiện phép cộng của mình bằng cách mà 1 đứa trẻ lớp
1 được học. Đó là viết phép cộng thành hàng dọc và cộng lại...
Em
hỏi chị hai sao không lấy chồng. Chị 2 bảo có ai đâu mà lấy. Thì Em thở dài rồi
buông một câu mà 2 chị em tôi ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người tự cảm thấy chua
chát trong lòng, tại sao đứa em gái bé nhỏ của chúng tôi lại nghĩ ra điều đó
" Chắc là do duyên số nó chưa tới thôi 2 à, từ từ rồi sẽ có người dành cho
mình mà..."
Nếu
Em nói ra điều đó, thì có lẽ Em còn hiểu được rất nhiều điều mà với sự áp đặt
cho Em là một đứa trẻ, Em không thể nào nói ra thành lời...
Em
rất thích nói chuyện với tôi, khi tôi ở nhà, em lò dò đi theo sau lưng tôi suốt.
Tôi đong đưa nằm võng, Em biết mình nặng không thể nằm chung, nên ngồi sát một
bên, quan sát tôi đọc sách hay xem tivi. Tôi nằm trên giường, Em cũng chen vô nằm
sát bên cùng đọc sách, cùng ngủ trưa... Tôi nhốt mình trong phòng máy tính nhà
dưới, Em cũng ngay tôi, kiên nhẫn kể cho tôi từng mẩu chuyện của Em trong khi
tâm trí tôi lại để ở đâu đâu khác... Nói chán, Em lăn ra giường kế bên nằm ngủ
đợi tôi xong việc...
Thức
dậy mà không thấy tôi, Em đi khắp xóm để kiếm tìm... Ngay cả khi tôi vào nhà vệ
sinh. Em cũng ngồi ngay bên ngoài để đợi, để được nói chuyện với tôi....
Mỗi
khi về nhà, Em rất muốn được cùng tôi đi dạo dạo đâu đó, Em thích mời tôi ăn
chè, ăn kem...
Em
thấy ví tôi không có tiền, liền hỏi han tôi vậy thì làm sao mà đi được. Em bảo
tôi ở lại vài ngày nữa, Em lãnh tiền trợ cấp xã hội rồi sẽ cho tôi làm lộ phí
đi đường... Tôi nhận ra mình đâu đó giữa cuộc sống ngoài kia, đã để Em lo lắng
cho tôi quá nhiều...
Tôi
đi xa, Em thỉnh thoảng gọi điện thoại, Em muốn nói chuyện nhiều nhưng công việc
bề bộn, mỗi khi tôi nói đang làm việc là Em lập tức tắt máy, vừa hờn vừa sợ tôi
ảnh hưởng công việc...
Tôi
không biết mình yêu Em bao nhiêu cho đủ. Cuộc sống đã lấy đi của Em quá nhiều...
Em có đôi mắt sâu, nâu, hàng chân mày rậm, hai má em có lúm đồng tiền rất
sâu... Em trắng và cao. Thuở nhỏ mấy chị Em đều tóc vàng, đi đâu người ta cũng
gọi là Liên Xô cả. Tóc em giờ chuyển màu đen, tôi nâu hạt dẻ, em khen tóc tôi đẹp,
chắc sẽ có nhiều anh chàng để ý thương thầm thôi...
Em
không dám cười khi ra đường, vì uống thuốc quá nhiều, và mỗi ngày nên răng của
Em hư hết, mọc lỉa chỉa, chỗ có chỗ không... Hàng xóm lâu lâu ghẹo Em lấy chồng
đi, Em liền cười hì hì " Tụi nó mà thấy con cười vầy một phát là tụi nó bỏ
chạy hết rồi, có ai thèm lấy đâu...".
Em
gái tôi đó, đi đâu cũng làm người khác vui cười không ngớt, nhưng có ai biết
không, Em tôi vẫn có rất nhiều những khoảng lặng để ngẫm nghĩ về những gì mình
có, và không thể có...
Nhớ
trên chuyến xe về Huế thăm Nội năm nào, Em ngân nga hát to bài "Lối nhỏ
vào đời" theo đĩa của chủ xe mà thấy Em yêu đời lạ... Tất cả hành khách
trên xe nhìn Em tôi mỉm cười thân thiện, không e dè hay chê bai gì cả...
Có
1 ngày, Em gọi cho tôi hỏi tôi làm lương cao không, cho Em xin một ít. Tôi hỏi
Em 1 ít là bao nhiêu, Ní nói đi, chị Ly gửi cho.
Em
e dè nói 30 ngàn. Là 30 ngàn đồng Việt Nam mọi người ạ!
Tôi
bảo tháng nào cũng cho 30 ngàn luôn được không?
Em
hét lên thật to bảo vậy là Em sắp thành TỶ PHÚ rồi! Vui quá...
Có
ai 23 tuổi, còn hồn nhiên được như thế không trần gian!!!
Em
là em gái tôi hay là Thiên Thần mà Thượng Đế ban cho tôi, để được yêu thương
Em, để được bên Em và lắng nghe những điều nho nhỏ, vụn vặt trong cuộc sống...
Để được Em ôm khi tôi than trời lạnh, và để được Em cõng trên lưng như ngày
xưa...
Tôi
vẫn thường cố gắng ôm Em nhưng không thể nhấc nổi, Em nặng hơn tôi rất nhiều...
Những lúc đó Em còn nhấc bổng lại tôi rồi hai chị Em cười ha hả. Tôi giấu trong
lòng những giọt nước mắt, sau những nụ cười hiền tôi dành cho Em - Em gái bé bỏng
của tôi.
Mời xem các dự án thiết kế Ngôi Nhà Xinh tại mẫu nhà đẹp
Không có nhận xét nào: